Pages


NHỮNG NGÀY Ở HÀ NỘI

 NHỚ MÙA THU HÀ NỘI

   
Tôi được sống ở Hà Nội chỉ vỏn vẹn có một năm. Đó là thời gian học ngoại ngữ trước khi sang Liên Xô.
Như một sự tình cờ, ngày đó vào mùa thu năm trước ra Hà Nội nhập học và năm sau cũng vào mùa thu tạm biệt Hà Nội lên đường.
    Thú thực là trước khi ra Hà Nội để nhập học, tôi chưa một lần được đặt chân đến Thủ đô. Sinh ra ở vùng quê miền Trung nghèo khó, tuổi thơ lớn lên trong ùng oàng của chiến tranh bom đạn, 16 tuổi đã biết cầm súng bắn lũ giặc trời...nên chỉ biết Hà Nội qua sách vở, phim ảnh mà thôi.



    Một sáng mùa thu, chuyến xe Hải Âu từ Huế ra Hà Nội xóc vật vã suốt một ngày đêm, đến tảng sáng thì dừng đỗ ở bến Kim Liên trả khách. Nhà quê ra phố chưa kịp quan sát cảm nhận phố phường Thủ đô thì lơ ngơ lớ ngớ thế nào lại bị kẻ cắp ở bến xe thó mất chiếc ca- táp đựng toàn bộ giấy tờ, quyết định nhập học, hộ khẩu tạm trú, tem phiếu thực phẩm và tiền...May mà cũng chỉ sau cái hẹn hai tiếng đồng hồ của công an bến xe Kim Liên, tôi đã nhận lại được giấy tờ để kịp nhập học, tiền thì nó phải mất là đúng rồi. May quá, nếu mất luôn giấy tờ thì sau đó không còn biết ra sao nữa.


    Đó là một buổi sáng mùa thu Hà Nội, trời trong xanh, phố phường người xe tấp nập nhưng lòng tôi thì đầy hoang mang lo lắng.
Sau khi ổn định nơi ăn chốn ở, học hành, có những chiều nắng thu nhè nhẹ, mấy anh em rủ nhau lên tàu điện ra Bờ Hồ chỉ để được ngồi trên ghế đá ngắm mặt nước hồ mùa thu, bên những ghế đá gần đó có những đôi trai gái yêu nhau, có đôi không ngồi nghế đá mà cùng ngồi chung trên một chiếc yên sau xe đạp.
Tài thật. Dân nhà quê chẳng biết lịch sự là gì, thấy cái gì lạ khác mình là cứ chăm chăm dòm ngó. Có những buổi về Bờ Hồ chỉ để vào xem cửa hàng bách hóa tổng hợp Tràng Tiền, sau đó ăn 1- 2 que kem rồi chen chúc leng keng tàu điện về trường.


Hồi đó tôi chưa kịp đi hết các con phố của Hà Nội hay sao mà tôi thấy hình như hoa sữa chỉ có ở đường Nguyễn Du thôi thì phải, có lẽ ban đêm đi qua con phố này mới cảm nhận được mùi hoa sữa nó nồng nàn ra sao, còn tôi thỉnh thoảng có đi qua đó vào ban ngày nên chỉ thấy hoa sữa màu trắng xanh rụng đầy trên hè phố.
Tôi nhớ thời bao cấp Hà Nội cũng còn ít nhà cao tầng, một vài khu chung cư như Trung Tự, Kim Liên, Thành Công...nhà cũng chỉ đến 5- 7 tầng, nhiều tuyến phố nhà cửa còn thưa thớt, phía sau gò Đống Đa, Giảng Võ là những cánh đồng, hồ nước khá rộng, nhà cửa phố xá xe cộ không chen chúc như bây giờ nên mỗi khi có những cơn mưa lớn, Hà Nội không ngập, đường phố không biến thành sông tắc đường như hiện nay. Ấn tượng nhất là những cơn mưa rào khá to vào cuối hạ đầu thu, sân trường nước ngập đến bắp chân, mấy đứa dùng đèn pin, vợt, thậm chí cả cái rá cũng lùa bắt được cá rô.
Những ngày thu năm sau khi chuẩn bị lên đường, với bao nhiêu lo toan tất bật để chuẩn bị cho chuyến đi xa nên tôi cũng chẳng kịp cảm nhận hết vẻ đẹp của mùa thu Hà Nội, chỉ biết trong lòng lâng lâng muôn vàn cảm xúc để sau khi xa Hà Nội mới thấy nhớ và nhớ mà thôi.
Tôi cũng có một chút gì để nhớ để thương Hà Nội. Nhưng cũng mùa thu ấy, tự biết mình không có duyên với đất kinh kỳ nên đành dứt áo ra đi.


Có thể nói Hà Nội có bốn mùa rõ rệt và mùa nào cũng có vẽ đẹp riêng của nó, nhưng với tôi, tôi riêng có hai mùa thu của mình ở Hà Nội và tôi nghiệm ra một điều ngẫu nhiên khá thú vị là khá nhiều lần cơ quan cử đi công tác, tôi lại được về với Hà Nội vào những ngày thu. 


0 nhận xét :

Đăng nhận xét