Pages


ƯỚC MƠ



TIẾU LÂM- VUI CƯỜI

TIẾU LÂM- VUI CƯỜI





VIẾT TRÊU ĐÙA BẠN BÈ



     1. Chuyện các cô công nhân đi cửa hàng:
Hai nàng công nhân tranh thủ ngày nghỉ đi ra ngoại ô mua hàng. Thường thì mấy tháng đầu mới qua, tiếng Nga được học chỉ đủ để "Đa" với "Nhét" (Vâng...Không...)nên đi cửa hàng thấy nhiều thứ muốn mua mà không biết nói thế nào để mua, đành phải múa tay thay miệng mô tả loại hàng cần mua.
Hôm ấy, hai nàng vào một cửa hàng bán đồ gia dụng ở ngoại ô, người đàn ông Nga tầm tuổi trung niên đứng bán hàng. Hai nàng phát hiện ra thứ hàng thông dụng, đóng thùng về VN rất có giá nên muốn mua mấy cái nhưng không biết nói thế nào. Một nàng bảo:
    - Ê, Tư(Này, Anh ơi...)rồi đưa tay chỉ. Cửa hàng ở vùng ngoại ô hàng hoá để lẫn vào nhau lung tung nên người bán hàng không biết hai cô gái Việt cần mua thứ gì.
Người đàn ông thoáng hiểu, liền cầm thứ này đến thứ khác đưa cho cô nhưng hai cô đều lắc đầu "nhét...nhét".
Một cô nhìn người đàn ông rồi đưa cánh tay lên vuốt vuốt ra hiệu ý nói: mình nó tròn tròn, dài dài như thế này này...Người đàn ông ngượng đỏ mặt vì đây là cử chỉ tục tĩu của cánh đàn ông Nga mô tả cái "ấy"...
    Thấy người bán hàng vẫn chưa hiểu, một nàng đưa hai cánh tay ra hiệu dập lên dập xuống. Người đàn ông gãi tai, mặt đỏ dừ...vì động tác này liên tưởng việc lên giường...
    Cô khác nhanh ý mô tả tiếp: sau khi dập dập cánh tay thì nó to dần lên nhưng không biết nói thế nào để người bán hàng hiểu nên cô chỉ vào bụng mình làm cử chỉ dập xong thì cái bụng to dần lên.
    Người đàn ông cười nhưng vẫn không hiểu đành mở cửa quầy bảo hai cô bước vào thích mua gì thì chọn lấy.
Chỉ chờ có thế, hai cô mừng rỡ lao lại chỗ có để mấy chiếc bơm xe đạp, xe máy nằm lẫn trong mấy thứ hàng khác.
    Người đàn ông hiểu ra và cười khoái chí vì đã trót suy diễn lung tung.
 

   
    2. Trêu anh Tạ Phương:
   Bác PT lên chụp cảnh núi đá Đồng Văn, đá và đá rất đơn điệu, tình cờ có cô gái H'mông đứng chơi gần đấy nên bác bảo cô gái ngồi- đứng chụp mấy kiểu cho các bức ảnh thêm sinh động, cô gái cũng rất vui sướng vì bọn con gái bản mãi làm nương chẳng đứa nào được chụp ảnh bao giờ. Xong việc bác mở túi xách mời cô gái một lon coca, cô gái không biết nước gì, thầy bật lon hướng dẫn cô ngữa cổ uống ngon lành, lại còn thèm thuồng muốn xin thêm lon khác. Tối về nhà trưởng bản nghỉ lại, bác rất vui vì cô gái được bác chụp ảnh hồi chiều chính là cục cưng đang độ tuổi kén chồng của trưởng bản. Cơm nước xong trưởng bản lầm lì gọi con gái:

   - Xeo Mạy, lên đây...Mày nói rõ ra, chuyện hồi chiều thế nào?

   Xeo Mạy lí nhí:

   - Dạ, cái người kinh hắn bảo tao ngồi, nằm lên tảng đá, hắn chìa cái khúc đen đen dài dài vào người tao, sau đó cái hắn cho tao uống "nước sướng", tao chưa biết uống, hắn bảo tao ngữa ra rồi hắn cứ đổ vào...đổ vào...thích ơi là thích...bây giờ tao vẫn còn thèm lắm...

   - Trưởng bản đập bàn: Thô...ô...i...Tao hiểu rồi.... 



    3. Trêu anh Bùi Công Sinh:
    Bác S. Đè- Nẽng có thằng con đẹp trai cao to như bác nhưng gần 30 rồi mà chẳng thấy nó có bạn gái bạn gú gì, bác lo lắm mới khích nó: Hồi bằng tuổi mày tao đã qua tay cả tây cả ta hơn chục cô rồi, sao mày chẳng có đứa nào? Thằng con bĩu môi: Con chỉ cần huých sáo một phát là bọn con gái kéo đến chật nhà ấy chứ, bố làm sao bằng con được.

   - Bốc phét, bố cá với mày đi ra kia xem bọn con gái nó yêu tao hay yêu mày.

Hai bố con ra công viên Bạch Đằng nơi các cô gái đẹp thường tụ tập. Thoáng thấy một cô rất xinh đạp xe đạp lướt qua, trước giỏ xe để mấy chùm hoa phượng. Bác bảo con trai: Mày thử đi.

Thằng con: Em ơi...! Em có yêu anh khô..ô...ng...?

Gặp phải cô gái không quen biết lại chua ngoa, cô ngoái lại:

   - Yêu...yêu...cái thằng bố mày í...

Bác S. đắc thắng: Mày thấy chưa con? Mày làm sao mà qua mặt tao được.



   4. Trêu anh Tạ Phương:
   Trong một chuyến đi thực tế ở Hà Giang, vì quý mến con người tài giỏi đẹp trai đã giúp người H'mông nhiều việc, tộc trưởng tặng thầy một viên đá quý gia truyền và dặn: Đá này là bùa yêu, thầy thích ai cứ mang viên đá này trong người đến ngồi gần họ khi chỉ có hai người và đọc thầm câu thần chú thế này: "blo..bla..blo...bla...", đọc xong người ấy sẽ theo thầy về nhà và làm vợ thầy. Hãy thận trọng vì bùa thiêng lắm, đọc rồi là không rút lại được.

   Vừa may, thầy đang yêu một cô gái đẹp như hoa hậu, con quan to nhưng chỉ là tình yêu đơn phương tuyệt vọng, nhà họ muốn chàng rễ môn đăng hộ đối, có biệt thự, xe hơi mà thầy thì chưa có. Tối đó thầy mang theo viên đá nhỏ đến nhà, cô người yêu tiếp thầy trong phòng khách sang trọng chỉ có hai người. Cơ hội đến, thầy bắt đầu mân mê viên đá nhỏ giấu trong túi quần: Blo..bla..blo...bla...Bỗng chuông cửa reo, nàng xin phép thầy đứng dậy ra mở cổng và đứng tán gẫu với bạn gái, đúng lúc bà osin già mang cốc nước mát cho thầy và đứng hầu ngay sau lưng. Từ phút đó trở đi thầy đi đâu ngồi đâu cũng có bà osin bên cạnh không làm sao mà dứt ra được. Sau này nghe nói thầy mang trả hòn đá cho tộc trưởng H'mông rồi sang Nga- la- tư học hành nghiên cứu thành tài, lúc đó bà osin mới quên và buông tha cho thầy và thầy mới lấy được vợ.

   Về già thầy lại muốn có viên đá thần nên thi thoảng thầy lại lên với bản H'mông hoặc chổ nào có đá là thầy lại tìm đến, không biết có tìm được không...    

  

   5. Cái lý của người dân tộc:
   Xe Uoat qua bản vô tình chẹt chết con gà, chuyện bình thường nên lái xe chạy tiếp. Khoảng 15 phút sau có hai gã trai Vân kiều không kịp mặc áo phóng xe Minxko tay cầm con gà đuổi theo chặn xe lại. Lái xe hơi hoảng.

   - Cán bộ làm chết con gà của bản phải đền. Nó là con gà mái, nó đi với gà đực nó sẽ đẻ ra 10 con mái khác, 10 con mái sẽ đẻ ra nhiều gà nữa nhưng bản bắt mày đền 10 con thôi. 

   Ngạc nhiên một chút nhưng lái xe nhanh ý: Đường này của xe chạy, không phải đường gà đi, gà mày lao vào làm móp xe, thủng bạt của nhà nước, tiền sửa móp xe ngang một con bò, bây giờ đến công an để đền, tao đền 10 con gà, mày đền tao con bò.

   Hai thằng bàn nhau rồi nổ máy xách gà về còn ngăm lái xe: Lần sau xe mày lên tao chặt cẳng(lốp) xe. Tao nhớ biển số xe mày rồi, 1516 nghe chưa.

   Biển số xe là 7576. Hóa ra khi học số, thầy giáo miền núi dạy số 7 phải có gạch ngang để phân biệt số 1 và số 7. 




   6. Trêu anh Tạ Phương:
   Một lần đi chụp đá một tỉnh miền núi, giữa rừng bác T tình cờ gặp mấy cô gái bản đang tắm tiên. Con gái Thái vừa trắng vừa lạ nên một mình bác nấp kín tò mò ngắm thỏa thích. Hứng chí bác còn đưa máy ảnh quay thật tỷ mỉ. Đang say mê tác nghiệp thì bổng một họng súng kíp gí vào người bắt bác giải về công an bản.

   - Cái hắn người kinh coi hết của vợ tao, tao muốn công an phạt bồi thường cho tao một con lợn to.

   - Tao không nhìn thấy gì đâu- bác T chối đây đẩy và chìa máy ảnh ra- Đây, cái mày công an xem có gì không? Bác bấm bấm rồi đưa máy cho công an bản. Công an bản không biết máy ảnh là gì nhưng cũng dòm vào chỉ thấy toàn đá là đá.

   Được thể bác rút cặp kính cận 7 diop đang đeo đưa cho công an bản, hắn đeo thử thấy lóa lòa cả trời đất không nhìn thấy gì. - Đây, mày xem, thằng kinh nó đeo cái này rồi, nó không nhìn thấy vợ mày, mày đổ oan cho nó, mày phải đền lợn cho nó.   

   Vậy là bác T được cả. Ra đến đầu bản bác vứt lợn rồi co giò chạy biến... 
  

   7. Vàng hoe săn cá sấu:
   Có một nàng rất thích đôi giày bằng da cá sấu màu đỏ, ông chủ hiệu giày may giày giả da cá sấu nhưng đòi bán giá da thật, đắt quá và nhất định không bớt một xu nên nàng không mua được dù rất thích đôi giày da cá sấu màu đỏ. Cáu tiết nàng tuyên bố:

   - Đã thế tôi sẽ tự đi săn cá sấu.

   Chủ hiệu giày cười nói:

    - Đi đi, tôi cũng hy vọng cô sẽ bắt được vài con và có được nhiều giày đẹp!

   Hôm sau, ông chủ hiệu giày lái xe ngang qua đầm lầy. Một con cá sấu bò đến, nàng giương súng bắn chết nó, ngắm nghía nó một lúc rồi lại quăng về đầm lầy.

   Chủ hiệu giày nhìn ra xa và thấy có rất nhiều xác cá xấu đã bị quăng đi, ông vô cùng ngạc nhiên.

   Rồi ông ta nghe thấy nàng lẩm bẩm: "Chán thật, con này cũng không đi giày đỏ".





   8. Trêu Bùi Công Sinh:
   Sáng sớm gặp Bác Sinh một mình đi dạo dọc bãi biển Mỹ Khê với vẻ mặt thẫn thờ.
- Bác Sinh, sao trông bác buồn thế?
- Đêm qua, trong mơ tớ thấy mình tắm biển nô đùa với một cô tuyệt đẹp trong đám thi hoa hậu ở Đà Nẵng, hấp dẫn lắm và cô ấy nhận lời yêu mình.
- Thế thì phải vui sướng chứ lại!
- Khốn nạn thay, mụ vợ tớ gác đùi sang nên tớ giật mình thức dậy, không kịp ghi số điện thoại…



   9. Thời bao cấp, Lý toét ra Hà Nội học, đi xe đạp chưa quen đường bị CSGT phạt. Tình cờ chứng kiến một ông nhà thơ cũng vi phạm, đưa cuốn thơ "Biển Thức" được cảnh sát giao thông tha bổng nên học theo.  

   Về nhà Lý toét lấy cuốn Truyện Kiều đã rách bìa, mua một cuốn "Nàng Thơ" mới in gỡ bìa dán vào mang theo bên mình phòng thân.

   Bữa sau cũng đi qua bốt ngã tư đó, vì vội giờ học nên Lý toét lại bị phạt, Lý toét học theo nhà thơ hôm nọ năn nĩ:

- Chú tha cho tui, tui là nhà thơ...

- Nhà thơ cũng phạt tuốt...nhưng thơ gì? bác có in cuốn nào không?

- Có...có chứ...in...in rất nhiều là đằng khác- Rồi mở túi lấy cuốn "Nàng Thơ" trình cho CS. Chú CS mang cuốn "Nàng Thơ" chạy vào bốt trình xếp. Xếp giở sách đọc qua mấy dòng thốt lên: - Sao quen thế này nhỉ? Này: "Trăm năm trong cõi người ta...". Úi giời ơi! Cậu chưa học chứ cái này tôi đã học rồi, ông này giỏi lắm, giỏi nhất quả đất đấy...".

Họ nói gì đó với nhau rồi cả tốp CS chạy ra ôm chầm lấy Lý toét: Em kính chào bác nhà văn, nhà thơ, nhạc sỹ Xuân Du...Cho bọn em xin lỗi, mời bác vào cơ quan xơi nước ạ.

   Lý toét lấy lại "Nàng Thơ", từ chối rồi gò lưng đạp xe đi. Thoát! 





   10. Phiên dịch:
   Một nàng hướng dẫn viên xinh đẹp dẫn một ông khách Mỹ đi tham quan thành phố Sài Gòn. Đi ngang qua nhà thờ Đức Bà, khách hỏi: "Chỗ này là gì vậy cô?".
Nàng toát mồ hôi vì không biết Nhà thờ Đức Bà tiếng Anh nói là gì. Nàng trả lời đại là:
- "Jesu die here".
Nghe xong ông khách choáng váng. Lát sau đi ngang Bảo tàng Chứng tích chiến tranh, ông khách lại hỏi:
- "Chỗ này là gì mà sao đông người vậy?".
Nàng đáp:
- "America (chỉ vào ông khách) and Viet nam (chỉ vào mình) bằng bằng. People die here".
Ông khách tái mặt há hốc mồm:
- "Oh my God!".
Cuối cùng, ông khách đi ngang bệnh viện Từ Dũ:
- "Cô này, chỗ đây là đâu vậy?".
Nàng lại nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
- "Men - women, bằng bằng, Baby born here".
Khách xỉu tại chỗ. 




   11. Trêu Đậu Trinh:
   Trong một chuyến sang Nga công tác, lúc chờ tàu từ Mát về thành phố Treliabin, thấy bụng đói nàng (tên tiếng Nga của nàng là Đỗ) rẽ vào căng tin. Cô ta mua đồ ăn mang ra bàn, đặt túi dưới gầm bàn và quay ra lấy thìa, dĩa. Khi trở lại bàn đã thấy một ông sang trọng đang bình thản ngồi ăn bát súp của mình. Nếu ở VN thì nàng đã lôi bộ sưu tập dao kéo ra trình diễn vì ba máu sáu cơn bùng nổ, nhưng ở Nga văn minh lịch sự thế ai lại đi tranh cãi về một bát súp, hơn nữa thời gian không còn nhiều. Đỗ đành im lặng kéo đĩa thịt băm viên cùng khoai tây về phía mình và ăn trong sự tức giận. Ăn xong đĩa xúp của Đỗ, gã đàn ông với lấy cốc  nước chè nhưng cô đã nhanh tay tóm trước. Gã ta bèn lấy khăn lau mồm rồi hầm hầm bỏ đi. Đến giờ tàu chạy, Đỗ cúi xuống lấy cái túi xách dưới gầm bàn thì chẳng thấy đâu. Mất trộm chăng? Ồ không, cái túi vẫn nằm nguyên dưới gầm bàn bên cạnh. Khoát túi lên vai, liếc qua phía trên mặt bàn, Đỗ thấy ai đó đã bỏ lại đĩa xúp, đĩa thịt băm viên với khoai tây và cốc nước chè chưa hề đụng đến. Đỗ vừa chạy ra tàu vừa lẩm bẩm: "Lạy Phật, họ còn vội hơn cả mình!".


12. Trêu abg Nguyễn Hòa:
Bác Cả SG chơi rất thân với ông xóm. Họ thường rượu sớm trà trưa với nhau nhưng khổ nổi hàng xóm của bác lại nức tiếng sợ vợ, còn bác Cả thì oai phong lẫm lẫm.
Một hôm vợ ông hàng xóm bận đi shoping với mấy bà bạn, tận dụng cơ hội lão mò sang nhâm nhi với bác Cả. Trời mưa, vợ lão phơi chiếc váy ngoài sân, lão định chạy về cất nhưng bác Cả không cho về vì thiếu bạn nhậu, mưa to, chiếc váy ướt sũng. Chị vợ về thấy thế giận lắm, mới chửi cho anh ta một trận, lại còn đánh cho thâm tím mặt mày.
  Bác Cả mở cửa nhìn sang thấy thế trong lòng lấy làm căm tức, mới lẩm bẩm trong miệng:
  - Mẹ kiếp! Chẳng phải tay ông !
  Thật không may, bác Cả gái nghe chồng nói thế mới xồng xộc chạy ra, tay cầm chảo gang tay chống nạnh, hỏi dồn cho một hơi:
   - Hứ ! Hứ! Phải tay ông thì ông làm cái gì? Nào? Nói mau? Ông làm cái gì? Hứ !
   Bác Cả hoảng hốt:
   - Phải tay tôi thì...thì...tôi cất trước khi trời mưa...chứ có gì mà ồn lên thế !



    13. Một bác ở quân khu miền Nam tính tính hào phóng, vui vẽ, hào hoa, phong độ nên có rất nhiều bạn bè trong Nam ngoài Bắc và cuộc op nào anh chị em cũng trân trọng mời bác đến vui và bác rất nhiệt tình dù bận cũng không bỏ trận nào. Cứ sau mấy chầu nhậu quắc cần câu chị em nữ về trước, còn mấy đực rựa rủ nhau đi thêm tăng 3 chơi xả láng sáng về sớm. Có lần đi karaoke ôm về bị vợ phát hiện và nện cho một trận nhừ tử mà bác không hiểu nguyên nhân. Suy nghĩ mất mấy ngày đên bác í mới hiểu ra cái mùi nước hoa rẻ tiền của mấy em tiếp viên ám trên đầu tóc, quần áo đã tố cáo mình. Hôm sau để đối phó với màn kiểm tra ngửi ngửi hít hít của bác gái, sau khi xong việc bác lấy lọ nước mắm bé tí bí mật mang theo lấy bôi lên tóc, lên áo để làm át mùi nước hoa. Kết quả hàng xóm của bác được chứng kiến một trận hành hung dữ tợn nhất chưa từng có, hai ba cái chày lăn bột bị gẫy, mấy cái chảo rán bị móp méo với những tiếng gầm rít: "...Giời ơi sao mà ông điên thế...mọi khi chỉ ôm ấp hôm nay lại để chúng nó ngồi cả lên đầu lên cổ thế này à...".


 

   
 


KỶ NIỆM THỜI SINH VIÊN

KỶ NIỆM THỜI SINH VIÊN


     



     Sang Liên Xô được một thời gian, mình tiết kiệm được ít tiền mua được cái máy máy ảnh ZENIT E và học chụp ảnh. Đây là mơ ước từ lâu nay mới thực hiện được. Máy cơ, ảnh đen trắng và điều quan trọng phải biết hiệu chỉnh độ sáng mới có ảnh đẹp. Sau đó là bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh: nào là phim, giấy, thuốc rửa ảnh, khay nhựa, máy phóng ảnh...Mặc dù vậy nhưng đam mê là thực hiện được, có đêm thức suốt đêm, kéo rèm che ánh sáng tự tráng ảnh một mình. Chuyến đi nghỉ mát ở thành phố Xô- chi chụp hết 5 cuộn phim nhưng đều hỏng cả, về nhà tráng ảnh mới thấy tiếc.  


.



.



NHẠC NGA


TÌNH KHÚC NGA







GIAO LƯU BẠN BÈ

GIAO LƯU BẠN BÈ

GIAO LƯU BẠN BÈ NƯỚC NGA. NET 

         
"NƯỚC NGA TRONG TÔI" SINH NHẬT 
LẦN THỨ 6 TẠI QUẢNG TRỊ

     Tháng 4 năm 2011, anh chị em tham gia diễn đàn Nước Nga Trong Tôi của trang Web Nước Nga. net đã tổ chức họp mặt giao lưu kỷ niệm sinh nhật lần thứ 6 tại Quảng Trị. Đây là dịp để anh chị em khắp ba miền Bắc- Trung- Nam có điều kiện gặp gỡ giao lưu, thăm thú danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử...
     Có thể nói mặc dù sinh ra ở nhiều vùng quê khác nhau, hiện sống và làm việc ở nhiều tỉnh thành khác nhau nhưng có một điểm chung gắn kết tình cảm bạn bè là tất cả các thành viên diễn đàn đều đã từng học tập, công tác tại Liên bang Xô viết(Liên Xô).
     Nhiều năm tháng đã qua đi nhưng tình cảm của người dân Xô viết, hình ảnh đất nước Nga mãi mãi in sâu trong tình cảm tâm trí của mọi người. Anh chị em tham gia diễn đàn có  người đã từng học tập từ những năm 70- 80, có người hiện đang sống công tác ở Nga và các nước Cộng hòa thuộc Liên Xô trước đây, có người già người trẻ, có người đã nghỉ hưu, có người đang làm việc nhiều ngành nghề và cơ quan khác nhau, có người đang là học sinh sinh viên nhưng điểm chung của họ là mối quan hệ tình cảm bạn bè thân thiết. Đó là điều thật trân trọng và đáng quý.


THƠ NGA

THƠ NGA


 THƠ A. PUSKIN


                                                                                               

Я вас любил Tôi yêu em (Người dịch: Thuý Toàn)
Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.

Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.



Цветок                                                                         
Цветок засохший, безуханный,
Забытый в книге вижу я;
И вот уже мечтою странной
Душа наполнилась моя:

Где цвёл? когда? какой весною?
И долго ль цвёл? И сорван кем,
Чужой, знакомой ли рукою?
И положен сюда зачем?

На память нежного ль свиданья,
Или разлуки роковой,
Иль одинокого гулянья
В тиши полей, в тени лесной?

И жив ли тот, и та жива ли?
И нынче где их уголок?
Или уже они увяли,
Как сей неведомый цветок?



Зимнее утро                                                              
Мороз и солнце, день чудесный!
Еще ты дремлешь, друг прелестный -
Пора, красавица, проснись:
Открой сомкнуты негой взоры
Навстречу северной Авроры,
Звездою севера явись!

Вечор, ты помнишь, вьюга злилась,
На мутном небе мгла носилась;
Луна, как бледное пятно,
Сквозь тучи мрачные желтела,
И ты печальная сидела -
А нынче... погляди в окно:

Под голубыми небесами
Великолепными коврами,
Блестя на солнце, снег лежит;
Прозрачный лес один чернеет,
И ель сквозь иней зеленеет,
И речка подо льдом блестит.

Вся комната янтарным блеском
Озарена. Веселым треском
Трещит затопленная печь.
Приятно думать у лежанки.
Но знаешь: не велеть ли в санки
Кобылку бурую запречь?

Скользя по утреннему снегу,
Друг милый, предадимся бегу
Нетерпеливого коня
И навестим поля пустые,
Леса, недавно столь густые,
И берег, милый для меня.






 Окно                                                                          
Недавно темною порою,
Когда пустынная луна
Текла туманною стезею,
Я видел - дева у окна
Одна задумчиво сидела,
Дышала в тайном страхе грудь,
Она с волнением глядела
На темный под холмами путь.

"Я здесь!" - шепнули торопливо.
И дева трепетной рукой
Окно открыла боязливо...
Луна покрылась темнотой.
"Счастливец! - молвил я с тоскою, -
Тебя веселье ждет одно.
Когда ж вечернею порою
И мне откроется окно?"



В поле чистом серебрится снег                        
В поле чистом серебрится                                 
Снег волнистый и рябой,
Светит месяц, тройка мчится
По дороге столбовой.

Пой: в часы дорожной скуки,
На дороге, в тьме ночной
Сладки мне родные звуки
Звонкой песни удалой.

Пой, ямщик! Я молча, жадно
Буду слушать голос твой.
Месяц ясный светит хладно,
Грустен ветра дальний вой.

Пой: "Лучинушка, лучина,
Что же не светло горишь?"

           
Tôi yêu em: đến nay chừng có thể.
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm không hy vọng,
 Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm,
 Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.


Bông hoa nhỏ (Người dịch: Nguyễn Minh Đức)
Tôi bỗng thấy một bông hoa khô úa
Quên trong trang sách, đã bay hương
Từ đó lòng tôi bao chan chứa
Tràn ngập niềm mơ ước lạ thường:

Hoa nở nơi nao? Xuân nào vậy?
Nở có lâu không? Ai hái đi?
Một bàn tay lạ hay quen đấy?
Hoa đặt vào đây có chuyện gì?

Hoa kỷ niệm ngày vui xum họp?
Hay một chiều bất hạnh chia ly?
Hay buổi dạo chơi lang thang cô độc?
Dưới bóng rừng cây, đồng nội im lì?

Chắc chàng còn sống? Nàng sống chứ?
Không biết bây giờ họ nơi nao?
Hay cả hai người cùng tàn rũ?
Như bông hoa bí ẩn ngày nào?



Buổi sáng mùa đông (Người dịch: Thuý Toàn)
Băng giá và mặt trời, ngày tuyệt đẹp.
Còn ngủ ư, ơi người bạn diễm kiều? -
Dậy đi em, hỡi người đẹp thương yêu
Mở đôi mắt còn say nồng mệt mỏi;
Hãy hiện ra như ngôi sao chói lọi
Miền Bắc phương chào buổi sáng Bắc phương!

Mới chiều qua, em nhỉ, bão cuồng điên,
Một màn tối dăng đầy trời mờ mịt,
Mảnh trăng lu sau mây chì đen kịt
Vàng vọt soi như một vết ố hoen,
Và em ngồi ngơ ngẩn những buồn thương
Còn giờ đây... qua song, em nhìn đó:

Nắng sớm rọi tuyết tưng bừng rực rỡ
Trải mênh mông những tấm thảm tuyệt vời.
Dưới trong xanh thăm thẳm của vòm trời,
Rừng quang quạnh riêng mình in vệt thẳm,
Tùng xanh lá hiện qua làn nhũ mỏng,
Sông nhỏ trôi lấp lánh dưới lần băng.

Khắp căn phòng ánh hổ phách tràn lan,
Bếp lò sưởi củi phừng phừng đượm lửa,
Tiếng lách tách nổ nghe vui giòn giã.
Thú làm sao nằm ngẫm nghĩ trong chăn!
Nhưng này em, em thấy có nên chăng
Ra lệnh đóng ngựa hồng vào xe trượt?

Trên mặt tuyết ban mai ta nhẹ lướt.
Em thân yêu, ta phó mặc ngựa phi,
Bốn vó câu hăm hở cứ lao đi,
Ta thăm lại những cánh đồng hoang vắng.
Những thửa rừng mới đây còn xanh thẳm,
Và dải bờ thân thiết với lòng anh.



Cửa sổ (Người dịch: Lê Đức Thụ)
Khi trời vừa mới tối
Trăng tựa sa mạc hoang
Sương đẫm đường như gội
Bên cửa sổ thấy nàng
Ngồi đăm chiêu tư lự
Nỗi sợ ngực phập phồng
Hồi hộp nhìn đường tối
Sau núi, lòng mông lung

"Anh đây!" - tiếng thì thào
Tay run run cô gái
Cửa sổ mở hắn vào
Màn đêm trăng khép lại
"Hắn hạnh phúc làm sao!
Tôi thốt lên buồn bã
Cho đến tận hôm nào
Cửa cho tôi mới mở?"
 


Cánh đồng tuyết (Người dịch: Thuý Toàn)
Tuyết nhấp nhô như sóng
Ngời sáng trên đồng quang
Trăng lưỡi liềm lai láng
Tam mã phóng trên đường

Hát nghe những khúc hát
Giải nỗi buồn trong đêm
Ôi, xiết bao thân thiết
Những lời ca ngang tàng!

Hát đi, bác xà ích!
Ta sẽ chăm chú nghe
Trăng liềm soi tịch mịch
Buồn tênh gió thoang xa

Hát đi: "Trăng, trăng đẹp
Sao trăng lại cứ nhoà?"


































Телега жизни Chiếc xe đời (Người dịch: Thuý Toàn)
Хоть тяжело подчас в ней бремя,
Телега на ходу легка;                                                  
Ямщик лихой, седое время,
Везет, не слезет с облучка.
С утра садимся мы в телегу;
Мы рады голову сломать
И, презирая лень и негу,
Кричим: пошел! ....
Но в полдень нет уж той отваги;
Порастрясло нас; нам страшней
И косогоры и овраги;
Кричим: полегче, дуралей!
Катит по-прежнему телега;
Под вечер мы привыкли к ней
И, дремля, едем до ночлега —
А время гонит лошадей.
Trên xe dù có nặng
Vó ngựa vẫn băng băng
Thời gian tóc hoa râm!
Tay cương ngồi chễm chệ
Sáng ra lên xe ngồi
Đời xông pha bươn bả
Khinh nhác lười, nhàn nhã
Hò vang: "Mau đi thôi!"
Đến trưa chí nhụt rồi
Thấy rãnh hào lòng nản
Nhìn núi đồi đâm hoảng:
- Đồ ngu, chầm chậm thôi!
Chiều đã dần dần quyen
Tà tà đến quán trọ
Mặc cho bánh xe lăn, -
Thời gian xua vó ngựa.

Мадона Đức mẹ đồng trinh (Người dịch: Văn Khôi)
Не множеством картин старинных мастеров
Украсить я всегда желал свою обитель,
Чтоб суеверно им дивился посетитель,
Внимая важному сужденью знатоков.

В простом углу моем, средь медленных трудов,
Одной картины я желал быть вечно зритель,
Одной: чтоб на меня с холста, как с облаков,
Пречистая и наш божественный спаситель -

Она с величием, он с разумом в очах -
Взирали, кроткие, во славе и в лучах,
Одни, без ангелов, под пальмою Сиона.

Исполнились мои желания. Творец
Тебя мне ниспослал, тебя, моя Мадона,
Чистейшей прелести чистейший образец.
Tôi không treo trong trai phòng đạm bạc
Những bức tranh của danh họa cổ xưa
Để khách thăm phải tôn kính sững sờ
Đứng lặng nghe lời phẩm bình uyên bác

Trong góc đơn sơ bộn bề sách vở
Tôi hằng mong chiêm ngưỡng một bức tranh
Dõi nhìn tôi trìu mến từ mây xanh
Mẹ Đồng Trinh bồng Hài Đồng Cứu Thế

Nàng trang nghiêm, ánh mắt người thông tuệ
Trong hào quang thanh thoát vẻ nhân từ
Dưới gốc cọ Xiôn lặng lẽ ưu tư
Chỉ hai người, không thiên thần hộ vệ

Điều ước nguyện giờ đây thành sự thật:
Tạo hoá ban em giáng tự trên trời
Tuyệt tác hình người đẹp xinh thanh khiết
Em - Đức Mẹ Đồng Trinh của lòng tôi.

Ночь Đêm (Người dịch: Hoàng Thị Vinh)
Мой голос для тебя и ласковый и томный
Тревожит позднее молчанье ночи темной.
Близ ложа моего печальная свеча
Горит; мои стихи, сливаясь и журча,
Текут, ручьи любви, текут, полны тобою.
Во тьме твои глаза блистают предо мною,
Мне улыбаются, и звуки слышу я:
Мой друг, мой нежный друг... люблю... твоя... твоя..
Gọi em tha thiết dịu dàng
Đêm đen lặng lẽ mơ màng xôn xao
Bên giường ngọn nến gầy hao
Thơ anh thắp lửa hoà vào êm êm
Dòng sông tình, đong đầy em
Chao nghiêng ánh mắt, bóng đêm vỡ oà
Ánh cười-nốt nhạc ngân nga:
Anh yêu có biết em là...của anh1

Соловей и роза Hoạ mi và hoa hồng(Thuý Toàn dịch)
В безмолвии садов, весной, во мгле ночей,
Поет над розою восточный соловей.
Но роза милая не чувствует, не внемлет,
И под влюбленный гимн колеблется и дремлет.

Не так ли ты поешь для хладной красоты?
Опомнись, о поэт, к чему стремишься ты?
Она не слушает, не чувствует поэта;
Глядишь, она цветет; взываешь - нет ответа.
Giữa vườn xuân bóng đêm tĩnh mịch,
Con họa mi thánh thót bên nhành hồng
Nhưng đoá hồng kia chẳng chút động lòng
Mà lặng lẽ đung đưa rồi thiếp giấc,
Bản tình ca vẫn du dương réo rắt.

Vì sắc đẹp lạnh lùng ngươi hát làm chi?
Hỡi, thi nhân, hãy mau tỉnh dậy đi!
Uổng công thôi, ngươi nhìn thấy đấy
Nó mơm mởn sắc hương lộng lẫy
Nhưng chẳng chút gì xúc động cảm rung;
Nó làm ngơ chẳng đáp lại tiếng lòng.
Нет, нет, не должен я, Không, không, tôi không nên... (Người dịch: Vũ Thế Khôi)
Нет, нет, не должен я, не смею, не могу
Волнениям любви безумно предаваться;
Спокойствие мое я строго берегу
И сердцу не даю пылать и забываться;
Нет, полно мне любить; но почему ж порой
Не погружуся я в минутное мечтанье,
Когда нечаянно пройдет передо мной
Младое, чистое, небесное созданье,
Пройдет и скроется?.. Ужель не можно мне,
Любуясь девою в печальном сладострастье,
Глазами следовать за ней и в тишине
Благословлять ее на радость и на счастье,
И сердцем ей желать все блага жизни сей,
Веселый мир души, беспечные досуги,
Всё — даже счастие того, кто избран ей,
Кто милой деве даст название супруги.
Không, không, tôi không nên, không dám, không thể
Lại si mê tình ái đắm say
Sự bình yên tôi nghiêm giữ từ nay
Quyết không cho trái tim này bốc lửa
Thôi đã đủ, tôi không yêu nữa...Nhưng cớ sao
Tôi không thể trong giây lát ước ao
Khi tha thướt tình cờ qua trước mặt
Một bóng hồng xinh tươi, trinh bạch
Thoáng qua rồi biến mất?...Sao không thể thẫn thờ
Ngắm nhìn trinh nữ, lòng khao khát vẩn vơ
Mắt dõi theo và cầu mong lặng lẽ
Hạnh phúc, niềm vui cho giai nhân tươi trẻ
Thầm chúc nàng mọi lạc thú trên đời
Tâm hồn vui tươi, nhàn hạ thảnh thơi
Cầu hạnh phúc cho cả người nàng sẽ chọn
Người may mắn được gọi nàng: "vợ tôi"
1832